Thứ Tư, 20 tháng 5, 2009

Nằm trong tầm tay
Ở ngôi làng nọ, có một ông lão được mệnh danh là nhà thông thái số một thế giới. Mọi người đều đến hỏi ý kiến của ông mỗi khi gặp rắc rối. Cũng trong làng ấy có một chàng trai rất thông minh. Anh ta vô cùng khó chịu vì mọi người đều yêu mến và tin tưởng ông lão kia hơn mình.
Một ngày, anh ta cầm một chú chim trong tay tới gặp nhà thông thái.
"Con chim này còn sống hay đã chết?" anh ta hỏi ông lão.
Ông lão nhìn chú chim rồi trả lời:
"con chim này sống hay chết đều phụ thuộc vào anh. Nếu tôi nói nó còn sống, anh sẽ bóp chết nó. Nếu tôi nói nó đã chết thì lập tức anh sẽ thả cho nó bay đi. Khi mọi điều nằm trong tay anh, anh là người quyết định số phận cho chính mình."
 Thành công hay thất bại, tất cả đều nằm trong tay bạn. Đó là sự lựa chọn của chính bản thân bạn. Và dù bạn không thể kiểm soát hết mọi điều xảy ra, bạn cũng có quyền lựa chọn cách đối mặt với chúng!
[Sưu tầm]

Thứ Sáu, 15 tháng 5, 2009

Góc nhẹ nhàng và ...

Góc nhẹ nhàng và...



Hôm nay, thực sự là 1 ngày vui và đáng nhớ… vui đến nỗi dù giờ buồn ngủ nhưng cứ cố đánh những dòng này khi cảm xúc vẫn còn nguyên vẹn.. chỉ lo lắng nếu để tối hoặc mai viết thì mọi thứ sẽ tan biến hết hay ko đến mức thế thì 1 vài cái sẽ bị quên mất.

Niềm vui này mình phải cảm ơn người bạn của mình… may mắn khi có người bạn như vậy. Thực sự là may mắn đấy! (có lẽ do mình sống tốt chăng? Hay là chăm mời các cụ trước mỗi bữa cơm nhỉ! ;)) )
Mấy tháng rồi, mình mới lại thấy cực nhẹ nhàng và thoải mái như vậy… cái nhẹ nhàng như khi ngước cổ nhìn lên trời của buổi trưa nay mà thấy mây trắng và khoảng trời xanh ngắt.. dù trước đó là mưa rầm trời, rồi cái nắng gắt cứ tuần tự tiếp diễn.
Đến cả mình cũng ko ngờ rằng có thể ngồi mà nói cả 1 bao tải những thứ mình đã muốn cất giấu tận trong lòng ra. Ngạc nhiên khi có thể nói và nói bằng tất cả những gì mình cảm nhận thực sự nhất.Không thể tin là mình có thể nói oang oang mà có khi người ngồi bàn bên cũng có thể sẽ nghe thấy. Ôi! Có lúc đã muốn giấu cái mặt vào trong cặp…
Chưa bao giờ NÓI là dễ dàng và đơn giản đến vậy, chỉ cần một người lắng nghe thôi mà… sao với mình lại khó thế…nhưng rồi giờ đã có người lắng nghe và họ đến thật đơn giản. Cảm ơn bạn của mình nhiều lắm…cả những việc hôm nay bạn làm cho mình nữa…Ấy thế mà mình cũng không quên nhắc nhở “chuyện này đem theo xuống mồ mới được nói cho người khác biết nhá!” Quá kinh!
Nói ra rồi được bạn nhận xét mới thấy chuyện tình cảm của mình thật đơn giản và mình thì thật trẻ con và ngố! (mình đã biện minh: biết làm sao được, là lần đầu tiên của tớ mà!)
Đơn giản..không phải nói thế là để coi nhẹ nó.. chỉ là cách nhìn khác về nó trong khi mình đã phức tạp và làm rối nó lên rất nhiều. uh! Nghĩ lại mình “hay” thật đấy! Nghĩ lại mới thất mình thật nóng tính, trẻ con và nông cạn. Sao lý thuyết thì mình giỏi thế, mình còn đi quân sư cho người khác rất hoành tráng mà sao chuyện của mình thì lại làm rối lên nhiều đến vậy.
Uh! Bạn nói đúng, cái gì cũng có giá của nó. Mình ko phải đi ở trọ như bạn, ko phải ăn cơm quán và lo lắng đủ thứ tiền nong như bạn. Mình chỉ có cắp cặp đi học rồi bin bin xe về nhà ăn cơm với mẹ. Cái thế giới của mình nhỏ bé và cách nhìn của mình cũng nhỏ bé theo, và cái nhìn trong chuyện tình cảm cũng vậy, nông cạn quá, nhỏ hẹp và trẻ con quá… Biết làm thế nào đây? Chỉ còn cách ra ngoài Xh và va chạm thôi, có lúc đau đấy nhưng sẽ làm cách nhìn của mình rộng hơn, nhìn vấn đề theo nhiều chiều hơn. Nói văn nói vẻ thì nói tụm lại là: ĐI LÀM! Thế thôi!
Hôm nay cầm được tấm bằng trên tay.. thế là the end đời sv rồi đấy… cái cảm xúc lúc cầm bằng duy nhất là: MAY MẮN!
Rồi chiều nay nữa chứ, làm xong hết các khoản công chứng với xác nhận. Nội trong một ngày mà đã xong toàn việc nhớn thế này. Sướng thật! Chắc hôm nay có bạn mới may mắn đến vậy, nói thế cả bạn và mình đều cười. Bạn nhiệt tình, mình chỉ biết gửi tin nhắn cảm ơn bạn với dòng chữ “thật lòng đấy! :) ”. Bạn nhắn lại là chấp nhận lời cảm ơn nhưng ko cần cái dòng thật lòng đâu vì “quá hiểu rồi còn gì”…
Uh, để xem nào chắc cũng gần 2 tiếng ngồi “buôn” đấy chứ… bạn lắng nghe mình nói và kể lể…mình thấy thật thoải mái khi nói cho bạn biết chuyện của mình- cái chuyện mà mình đã nói rằng “tớ muốn ít người biết thôi” dù khi nói ra xong, cả 2 đứa đều xác nhận rằng chẳng có gì để to tát hóa nó cả. Nhưng… “là lần đầu tiên của tớ mà”… là ty đầu tiên của mình mà … mà cái gì lần đầu tiên thì sao có thể nhỏ bé và dễ quên được…Bạn có cho mình một câu nói “Trong ty hãy cứ dùng con tim nhưng cũng hãy để cho khối óc biết”….
Uh, mình sẽ không huyễn hoặc nó nữa, không quá bi quan hóa nó nữa, cái gì thay đổi thì rồi sẽ thay đổi, cái gì bất biến thì dù 1 năm, 2 năm hay lâu hơn nữa sẽ vẫn là BẤT BIẾN!

Thứ Bảy, 9 tháng 5, 2009

Khăn thương nhớ ai

“Khăn thương nhớ ai
Khăn rơi xuống đất
Khăn thương nhớ ai
Khăn vắt lên vai
Khăn thương nhớ ai
Khăn chùi nước mắt
***
Đèn thương nhớ ai
Mà đèn không tắt
***
Mắt thương nhớ ai
Mắt ngủ không yên
***
Đêm qua em những lo phiền
Lo vì một nỗi không yên một bề.”
[Sưu tầm]

Thứ Hai, 4 tháng 5, 2009

 Color...


Có lẽ nào ta để lạc mất nhau...
***
Tháng 5...hai bên đường đã ngập tràn sắc nhớ.
Tháng 5... sắc vàng bay trong gió..ánh lên từ những chiếc lá bứt khỏi cành để lang thang trên con đường thẳng tắp phảng phất mùi hương thơm của....thuốc lá (Chẹp! không hổ danh Đại lộ Cao- Xà- Lá )
Tự hỏi sao giờ đã có lá vàng bay?
Đến giữa tháng 5... sẽ ngập tràn kỷ niệm...(Hôm ấy, muốn mặc áo dài quá nhưng... ôi! muôn thưở chuyện cái bụng.. (;_;)
***
Bất chợt lại nhớ đến câu...[ liệu em có sợ không? Sợ sự xa cách giẫu không phải là lãng quên?]
Ai bảo bị lãng quên sẽ là nỗi sợ hãi lớn nhất nhỉ...
Ai bảo sự xa cách cũng sẽ là nỗi sợ hãi lớn lao nhỉ...
Nhưng khi chập lại thành 1 liệu sẽ còn đặt được câu hỏi như trên nữa không...
***
Nhưng mình tin, xa cách đáng sợ nhất là từ trong trái tim và sự lãng quên đáng sợ nhất chính là sự lãng quên chính mình...
Daisypath Happy Birthday tickers
Daisypath Anniversary tickers