Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2009

Thinking of Y


Nobody can go back and start a new beginning. But anyone can start today and make a new ending
-- Maria Robinson --
Kết thúc game Enlightenus là 1 câu nói của Maria Robinson: Không ai có thể quay trở lại (quá khứ ) và bắt đầu 1 sự khởi đầu mới. Nhưng bất kỳ ai cũng có thể bắt đầu ngày hôm nay và tạo lên 1 kết thúc mới. (Quả thực lần đầu được biết đến tên bà, có thể đoán là 1 nhà văn- vì game liên quan đến nhiều tác phẩm văn học...ngoài ra ko gì hơn. Gõ tên Maria Robinson trên Google, mới thấy câu nói này của bà thật nổi tiếng)....
Đọc câu nói ấy.. mình nhớ lại câu chuyện đã thuộc về quá khứ được hơn 10 tháng  (đúng là có đếm mới thấy nhanh)....Câu chuyện muôn thuở của trái tim Thiếu nữ bắt đầu đập liên hồi vì tình yêu chứ ko phải đơn thuần chỉ là làm nhiệm vụ bơm máu ....
Nhưng có lẽ trái tim đó vẫn nên rèn luyện nhiều hơn, vẫn nên chú trọng đến nhiệm vụ cao cả là duy trì sự sống hơn là cứ phập pha phập phồng vì 1 mối tình ấy (-__-! ) Bởi khi kết thúc là sự đau nhói trong tim, là nước mắt, là những cảm xúc trái chiều đan xen làm khối óc mụ mị, làm con người ta ko còn đủ lý trí để biết làm gì là đúng, sai, là điểm dừng, là kết thúc....
Mình cứ mải đi theo cảm xúc, mải theo những gì lúc ấy cho là đúng..để cố.. như giữ lại chút gì đó an tâm trong lòng.... nhưng trách anh lạnh lùng, vô tâm và độc ác... đã làm biến mất tất thẩy những gì gọi là niềm hi vọng trong mình lúc ấy....
Hiện tại..nên thầm cảm ơn anh chăng...vì nếu lúc đó anh trả lời...có khi mình lại khóc òa và yếu đuối. Đôi lúc những suy nghĩ tiêu cực lại làm con người ta thoát khỏi sự u mê, bừng tỉnh và dứt khoát....Mình đã dừng lại..dừng để biết mình đứng nơi đâu, nên làm gì và đi về hướng nào....
....Đến bây giờ, chuyện của ngày hôm qua vẫn còn hiện hữu ở thì hiện tại...nhưng cách nhìn của mình đã thay đổi phần nào...không còn cảm giác tiêu cực nữa... Lúc đau khổ, chỉ thầm muốn được quay lại, xóa đi chính bản thân mình -kẻ đã làm những việc mà bản thân cho là ngốc nghếch, nông nổi ấy- xóa đi những câu nói, những dòng chữ....tất tất cả... không chừa 1 thứ gì kể cả cái trái tim đã biết yêu kia.... Nghe có vẻ kinh nhỉ, biết làm gì đây vì lúc đó mình  nghĩ rằng đã mất hết cả 2 : tình bạn bao năm và tình yêu mới chỉ là điểm khởi đầu...
Bắt đầu lại với hướng đi mới...giờ đây..mình tạm hài lòng với nó. Không còn cái suy nghĩ : muốn có cỗ máy thời gian của Doremon để về quá khứ nữa...giờ chỉ muốn bắt đầu...như khi chúng ta biết nhau là bạn....Có lẽ khó nhưng hãy cứ tin...vì với những gì  đã trải qua, đã gắn bó..chẳng nhẽ mình không tìm về được 1 trong 2 thứ quý giá nhất hay sao?!!

Nghĩ về anh..về người bạn bao năm..về người con trai đầu tiên mình yêu..về người cũng biết bản thân mình là tên Ngốc ấy(;)) )...rồi thấy quý biết bao những kỷ niệm  chúng ta đã có.....Mừng sinh nhật anh!!!

Thứ Tư, 25 tháng 11, 2009

Bus for Spring


HARUYUKI BUS - Ấn tượng đầu tiên khi đọc Manga của USAMI MAKI mangaka là nét vẽ thật đáng yêu và trong sáng. Mỗi một câu truyện- được kể qua nét vẽ đáng yêu ấy- được tượng trưng như mỗi bến chờ xe bus thân quen mỗi ngày [Bus stop]. Những câu truyện chỉ xoay quanh về tình yêu của lứa tuổi học trò- đây mộng mơ mà cũng nhiều suy tư- nhưng vẫn đem đến cho mỗi người đọc  cảm giác ngạc nhiên, mới mẻ, nhẹ nhàng mà sâu lắng. Ai bảo tình yêu học trò chỉ là thoáng qua, là "trẻ con" nhỉ....hãy đọc HaruYuki Bus để biết nó cũng thật rắc rối và cũng đáng yêu đến mức nào....^.^

Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2009

Pucca and Garu 3-4

Tâm trạng mát mẻ, da dẻ nứt nẻ T.T giờ ngồi xem Pucca và Garu là hay nhứt! 

    

Hí hí..Pucca đúng là thông minh và đáng yêu quá! :D..Hèm giá mình cũng nhặt được cái mũi tên trái tim đấy nhể...Viuuuuuu!

  
A hahahaha.... Ôi! Garu ơi là Garu chỉ vì 3 cái bánh bao ;))

Không biết mô tê gì? T.T!


Lạ quá cơ, lạ thật đấy, lạ ko biết phát sinh từ đâu...Làm mọi cách, thay đổi, chỉnh sửa đủ kiểu mà sao....cái lỗi 1 hàng tăm tắp như cảnh xếp hàng mua tem xe bus vẫn cứ chình ình ..trông thật...ức mắt T.T...
Phí cái theme đẹp mới tậu về, hứt hứt....what can I do Now? T^T 
***


 Sau 1 phút Post entry này..giờ edit lại....
À ha, à há.. à ha ha ha... ta biết rồi nhá....kha kha kha.. hóa ra là thế... Sau khi lục lọi trên Gu-Gồ với những thông tin mù mịt như đêm đông có sương mù, ta thấy có 1 thông tin bé tý xíu như đầu con kiến rằng: có thể do dùng  cái Chế độ CHÈN DẤU NGẮT NHẢY trong biên tập Bờ-lốc mà dẫn đến cãi hậu quả trời ơi đất hỡi này.
[Từ lần sau.... cạch mặt cái thằng CHÈN DẤU NGẮT NHẢY ra-mà mình ăn phải bùa nó hay sao mà tự dựng lại xài nó mới lạ chứ nhị]

..Khè! thôi! coi như Cuộc sống lại tốt đẹp như xưa...Giờ cứ an tâm hý hoáy, hỳ hục xuất lò típ các iem Entries mới....


Kha kha kha....Tự dưng iu đời lạ!!!


Thứ Bảy, 7 tháng 11, 2009

Anh chàng người Nhật


Có những người mà trong cuộc đời, mình chỉ gặp 1 lần, 1 lần duy nhất, nhưng 1 lần là đủ để mình nhớ mãi… 

***


Viết về một người mà chắc sẽ chả bao giờ gặp lại.





  Câu nói đại loại như vậy, tôi đã đọc được ở 1 quyển sách nào đó, nhưng cũng chẳng bao giờ có “cơ hội” để gặp được 1 người như thế. Cho đến khi tôi gặp Yuu…
  Cuộc gặp gỡ tình cờ, nếu tính tôi mà không ẩu đoảng thì có lẽ tôi đã không gặp cậu ấy. Năm nhất ở trường đại học, cho dù là đã 2 tháng trôi qua nhưng tôi vẫn không thể nhớ hết các phòng học, phòng thí nghiệm và địa điểm của các campus ở trường. Vì thế mà gần như lúc nào tôi cũng phải chạy toán loạn để tìm lớp học.
  Vào một buổi chiều muộn, sau khi chạy nháo nhào từ khu này sang khu kia, tôi xông thẳng vào một phòng học mà tôi tin chắc đấy là nơi tôi phải họp nhóm với tutorial. Căn phòng rộng, vắng hoe, không một tiếng động, đèn cũng không bật, chỉ một màu xám nhạt và 1 dải ánh sáng cắt chéo qua căn phòng. Một dáng người gầy, cao, với mái tóc hơi dài, chỉ hơi dài 1 chút thôi, hơi loăn quăn, cũng chỉ 1 chút thôi, rất tự nhiên.

  Người đó ngồi quay lưng lại với hướng cửa chính, nhìn thẳng ra hướng cửa sổ, chẳng hề giật mình hay quay lại khi nghe thấy tiếng cửa mở. Nói thế nào nhỉ ? Một kẻ kỳ cục…
  Nghĩ thế nhưng chẳng hiểu sao lúc nhìn cậu ta như thế, tự dưng lại cảm thấy…yên bình kỳ lạ. Cái thói tò mò khiến tôi quên béng mất là mình đang phải đi tìm lớp học.
- Này, có sao không ? Cậu không phải ở nhóm của tôi nhỉ ? ( biết thừa rồi vì có nhìn thấy mặt bao giờ đâu, chỉ giả vờ thế thôi ).
Cậu ta quay lại, nhìn tôi rồi lại quay đi
- Nhóm gì ? Không, chẳng sao cả, ở lớp học 1 mình như thế này không phải rất thú vị sao?
- Ừmn…
- Đi tìm nhóm tutorial của JF à? Không phải là cái lớp cách đây 1 dãy nhà sao ?
- Hử ? Sao biết, chắc thế rồi.
- Đang ngồi ngắm cây ở đấy thì bị đứt đoạn vì mấy người ấy nên mới phải chuyển vào đây – cậu ta trả lời với vẻ hơi khó chịu.
- Hahaha – xin lỗi vì thiếu tế nhị cơ mà buồn cười quá cơ ý. Đằng ấy là người nước nào ? Tớ người Việt, tên Trang.
- Yuu…người Nh----
- Nhật !!! AAA, đọc manga thấy con trai tên Yuu nhiều lắm, nghe hiền khô à
- Thế à ? Cậu ấy mỉm cười, nụ cười đầu tiên mà tôi thấy kể từ lúc nói chuyện với cậu ấy. Nụ cười nhẹ như làn gió thoảng…- Không đi đi à, cái nhóm kia đến phải tầm nửa tiếng rồi.
- Ôi chết, quên béng. Đi nhé, hẹn gặp lại 

  Lần đầu tiên gặp và nói chuyện như thế đấy. Ngắn thế thôi.

  Cách đấy gần 1 tháng sau, khi lễ Noel đến gần, trường học nghỉ. Tôi chả biết làm gì hơn là lang thang trong khu trung tâm một mình, căn bản là bạn bè về nhà nghỉ lễ hét, chẳng có ai để tụ tập cùng. Trong lúc đang lượn lờ gần cây thông to bự cồ với đám tuyết giả trước một cửa hang quần áo đông đúc, tôi gặp lại cậu ấy một lần nữa.
  Vẫn gầy gầy cao cao, tóc hơi rối, tay trong túi quần…Chả hiểu sao lúc nào nhìn cậu ấy, cũng có cảm giác ung dung và yên bình thế…
- Yuuuuu
- Vẫn nhớ cơ à ?
- Vẫn ^^

  Thế là cuộc gặp gỡ lần 2 bắt đầu. Lần này cậu ấy có vẻ bớt …đơ hơn lần trước. Cả 2 đứa cùng lang thang một mình, nên quyết định lang thang cùng nhau. Yuu là người Nhật lai Pháp, sống ở Nhật từ bé, đến năm 10 tuổi thì sang Pháp với bố, rồi đến năm 16 thì sang Anh sống một mình.
  Cậu ấy chỉ bảo, sống một mình mãi quen rồi, như thế nhẹ thân, hơi buồn nhưng cũng chẳng sao. Chắc vì thế mà cậu ấy lúc nào cũng có một vẻ kỳ lạ sao đó…
Đến tầm chiều muộn, cậu ấy vươn vai
- Đi uống Sake nóng đi.
- Hử ? Chưa uống bao giờ, nhưng cũng không uống được rượu
- Thử thôi mà, nhé !

  Thế là quyết định đi. Sake nóng, hơi nồng nồng, cay cay. Cảm giác như rượu trắng ở nhà của bố, chả khác gì cả. Nói thế nên cậu ấy cười phì, mỗi nơi đều có những điểm giống và khác nhau chứ.
Yuu khác cậu bạn trai của tôi, khác, rất khác. Cậu ấy lúc nào cũng nhẹ nhàng, hiền, ung dung… Và…khí tỏa ra xung quanh cậu ấy…lúc nào cũng bình yên… Cậu bạn trai tôi thì khác, nói nhiều, trẻ con, lúc nào cũng như tràn đầy năng lượng, làm người khác muốn chạy nhảy theo. Còn Yuu…cậu ấy làm người ta phải dừng lại vì cậu ấy. Nói sao nhỉ ? Đẹp có lẽ là từ sinh ra để dành riêng cho cậu ấy.
  Lần sau đó chúng tôi thân nhau hơn. Có lẽ là tôi dành thời gian để nói chuyện và đi lang thang với cậu ấy nhiều hơn là tôi dành cho bất cứ ai. Tôi và cậu ấy, là bạn, thế thôi.
  Yuu thích âm nhạc, đó là niềm đam mê của cậu ấy. Thích chương 5 của bản sonata ánh trăng, thích nghe hết từ chương 1 đến chương 3 của Au clair de lune… mỗi lần nói đến là mắt cậu ấy lim dim, ư ử ư ử theo từng bản nhạc, thâm chí còn đu đưa chân tay theo. Có 1 lần cậu ấy dắt tôi đến khu học nhạc của trường ( đừng ngạc nhiên nhé, trường đại học bên này có đầy đủ các khoa, đầy đủ các ngành, từ báo chí, đến kinh tế, khoa học, thể thao hay nhạc họa ). Từ ngoài vườn cây đã nghe thấy tiếng trống, tiếng violin, tiếng dương cầm, tiếng kèn… Yuu chỉ cười khi nhìn tôi tròn mắt thán phục cậu ấy vì biết nhiều nơi để đi quá, trong khi tôi thì lúc nào cũng đi lạc. Yuu biết chơi đàn, thừa hưởng từ bố, có lẽ thế. Từ nhỏ tôi cũng thích nhạc họa, nhưng chẳng có điều kiện để học. Bây giờ thì nghe nhạc vớ vẩn thôi. Những lúc Yuu nổi hứng chơi đàn, tôi thích ngồi yên lắng nhìn cậu ấy…Chỉ với cây đàn, Yuu thoát ra khỏi dáng vẻ chậm chậm dửng dưng, mà trở nên nhanh, thanh thoát đến kỳ lạ. Yuu thích nghe tôi nói thế, cậu ấy nói tâm hồn cậu ấy kết nối với âm nhạc.
  Lần khác, Yuu chỉ cho tôi thấy cây hoa rẻ quạt ở khu trung tâm mà mọi khi đi qua tôi chẳng bao giờ để ý. Hồi đọc Conan có nhắc đến cây rẻ quạt, cứ mơ ước được nhìn thấy cây dù chỉ một lần. Thế mà cuối cùng cây sờ sờ ra đấy mà vô tâm chẳng thèm để ý. Nhắc mới thấy, lá cây mang hình rẻ quạt, lá hơi cứng, khi còn trên cây thì xanh, nhưng không xanh như các lá cây khác. Xanh cốm, lạ thế…đến khi lá cây vàng hẳn thì rơi quanh gốc…đẹp giản dị một cách kỳ lạ. Mấy cái đèn nhấp nháy treo trên cây chẳng ăn nhập gì với cây cả. Yuu ghét nó, cậu ấy thường nhìn mấy cái đèn ấy một cách khó chịu, như thế nó đang làm điều gì xấu xa lắm. Có lần cậu ấy tự dưng đứng ôm cây, mắt nhắm lại, như thể đang ôm cái gì đó mềm mại và ấm áp lắm. Rồi ngẩng đầu lên nhìn tán cây, mỉm cười với nó, vuốt ve cái thân cây ấy, rồi hỏi tôi: “ cậu có tin cây cũng có linh hồn không ?”…- “ Tin chứ, tôi cũng là tree huger mà”… Thế là cậu ấy cười vang…
 Yuu thích nấu nướng, cậu ấy nói nơi cậu ấy thích nhất trong căn nhà là gian bếp, “vì bếp lúc nào cũng ấm”… Cậu ấy dạy tôi cách quấn sushi, và làm tôi nhiễm cái bệnh ăn mỳ gói không thể không thả vài lá rong biển vào nấu cùng… Yuu như một tập hợp thể của nhiều cái khác biệt, mà càng làm bạn với cậu ấy, càng hiểu về cậu ấy, lại càng muốn tìm hiểu thêm nhiều hơn. Cậu ấy thường dành cho tôi ánh mắt trìu mến khi tôi say sưa nói về ước mơ trở thành conservationist, đi đây đi kia, và đặc biệt mỗi khi tôi dở chứng nói về Kendo. “Mẹ tôi cũng tập Kendo, cũng mê Kendo lắm. Mẹ muốn tôi tập, nhưng bố lại không cho. Bố nói tập Ken có thể làm hỏng tay tập nhạc”… Cậu ấy có vẻ tiếc rẻ, nhưng rồi lại phì cười khi tôi nói rằng tôi biết Ken là đủ, có gì sẽ bảo vệ cậu ấy nếu cậu ấy bị bắt nạt.
  Có lần Yuu hẹn tôi sau giờ tan học, đi lên sân thượng của trường. Cửa bị khóa nhưng chẳng hiểu thế nào cậu ta xoay xở mà mở khóa được. Hai đứa chui vào khu nhà kính mà bình thường chỉ có lũ học Botany mới được vào, rồi đứng dang tay ra hứng lấy cái gió cảng, cảm giác mình như 1 con đại bàng, muốn cơn gió mạnh đưa mình bay cao hơn, bay xa hơn.
Yuu muốn đi ngắm hoa anh đào cùng tôi…..
- Ở đây thì làm gì có hoa anh đào ?
- Ai bảo thế, ngay trước khu Henry Cotton chả có rất nhiều hoa sao ? Đợi đến tháng 3, tháng 4, hoa nở rộ, đẹp lắm. Đã là người Nhật thì ai cũng yêu hoa cả. Đi ngắm nhé.
- Ừ !
  Một lần, Yuu đợi tôi trước cửa lớp học, rồi chui vào giảng đường, trèo lên bàn rồi chạy từ bàn đầu cho đến bàn cuối…Cái cảm giác chạy như thế thật sợ, như thể sắp sửa ngã đến nơi rồi… Cậu ấy nói cuộc sống cũng như thế, chạy thì sợ, dừng lại thì chán…nên rốt cuộc vẫn phải chạy cho đến đích.
- Cậu là một người đặc biệt.
- Sao tự dưng lại nói thế ?
- Vì chả có ai đi ôm cây cùng tôi, chả có ai chịu chui lên sân thượng đứng hứng gió trong cái thời tiết này, chả có ai đi chui ra cảng biển với tôi chỉ để ngắm lũ chim biển tìm mồi, chả có ai chạy cùng tôi trên những cái bàn ấy cả…Cậu là một người đặc biệt…
Nói vậy rồi cậu ấy quay đi, và lại im lặng…
  Tôi chẳng biết rằng ấy là lần cuối cùng tôi được gặp cậu ấy. Những ngày sau đó thật kỳ lạ, không một tin nhắn – cách liên lạc duy nhất giữa chúng tôi, cậu ấy như biến mất khỏi mặt đất này.

  Tôi đi tìm cậu ấy ở phòng học nhìn ra cây phong đỏ mà cậu ấy hay ngồi…Không ai ở đó cả. Không ai ở khu tập đàn, không ai đứng ôm cây rẻ quạt, không có cái dáng cao cao gầy gầy, ung dung tự tại đi lại trên dãy hành lang tầng 5…
  Một tuần sau đó tôi nhận được thư của cậu ấy. Lần đầu nhìn thấy nét chữ của cậu ấy, cũng cao, cũng gầy như dáng người cậu ấy vậy. Cậu ấy nói mẹ cậu ấy muốn cậu ấy về Nhật cùng mẹ, bố cũng phải về…hình như gia đình có chuyện gì đó. Mẹ nói không quay lại Anh nữa, đồng nghĩa với việc có lẽ sẽ không gặp lại… câu chữ ngắt gừng, như thể cậu ấy phải suy nghĩ lung lắm khi viết.
  Phần cuối thư, cậu ấy viết bằng tiếng Nhật, chỉ có 1 câu gợi ý nhỏ là nếu tôi bới gốc cây rẻ quạt thứ 3, tính từ dàn phun nước, tôi sẽ hiểu cậu ấy muốn nói gì.
  Chẳng hiểu sao tôi chẳng lao đi tìm cây rẻ quạt ngay. Cảm thấy thiếu một điều gì đó quan trọng lắm, cảm thấy trống, nhưng…có những thứ đã đi mất rồi, sẽ không còn lại nữa.

Thứ Tư, 4 tháng 11, 2009

Nghe Phật dạy về tình yêu

 ---Có hiểu mới có thương--


Này người trẻ, bạn có biết Phật dạy như thế nào về tình yêu? Tôi đã may mắn tham dự một buổi pháp thoại của Thiền sư Nhất Hạnh về tình yêu: mối quan hệ giữa yêu thương và hiểu biết, tình yêu từ bi hỉ xả, tình yêu và tình dục. Ông gọi đó là “yêu thương theo phương pháp Phật dạy”.


  Trước khi bắt đầu bài thuyết pháp của mình tại Tổ Đình Trung Hậu - Vĩnh Phúc, Thiền sư Nhất Hạnh đã mời các bạn trẻ ngồi lên trên, để có thể nghe thật rõ. Ông muốn nói về tình yêu, bản chất tình yêu nhìn từ góc độ Phật giáo.
  Miệng mỉm cười, ông đã kể một câu chuyện tình yêu, giản dị thôi nhưng hàm ý sâu sắc: 
  Có một chàng trai ở vùng California - Mỹ, rất đẹp trai, học giỏi, tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng, có nhiều bạn gái xinh đẹp. Chàng trai sống với mẹ, người mẹ biết trong các cô gái ngưỡng mộ con mình, có một cô gái không xinh nhất, cô không trắng, không cao lắm nhưng được chàng trai đặc biệt chú ý. Ngạc nhiên, người mẹ hỏi con trai: Vì sao con lại thích cô gái ấy, cô ta đâu có gì nổi bật? Cô ấy hiểu con - chàng trai trả lời đơn giản.
   Chàng trai học ngành công nghệ thông tin nhưng rất hay làm thơ. Mỗi lần chàng đọc thơ, cô gái nọ lắng nghe rất chăm chú và có những nhận xét sâu sắc, trong khi những cô gái xinh đẹp kia không để ý gì đến. Chàng trai đã chọn người yêu không vì vẻ đẹp bề ngoài, mà bởi sự LẮNG NGHE và THẤU HIỂU.
“Đạo Phật cũng dạy như vậy, có hiểu mới có thương, tình yêu phải làm bằng sự hiểu biết”, Thiền sư kết luận.
  • Muốn thương phải hiểu

Trong đạo Phật, từ bi gắn liền với trí tuệ. 
Không hiểu, không thể thương yêu sâu sắc. Không hiểu, không thể thương yêu đích thực. Hiểu chính là nền tảng của tình thương yêu.
  Mỗi người có những nỗi niềm, những khổ đau, bức xúc riêng, nếu không hiểu, sẽ không thương mà giận hờn, trách móc. Không hiểu, tình thương của mình sẽ làm người khác ngột ngạt, khổ đau. Không hiểu, sẽ làm người mình thương đau khổ suốt đời.
  Nhân danh tình thương, người ta làm khổ nhau. Chuyện đó vẫn thưòng xảy ra.
  Được hiểu và được thương vốn là một nhu cầu muôn đời của con người. Nhiều người thường cảm thấy không ai hiểu mình. Họ “đói” thương, “đói” hiểu. Họ thơ thẩn, lang thang trong cuộc đời tìm người hiểu mình, thương mình. Gặp được người hiểu mình, thương mình là may mắn lớn của cuộc đời. Tình yêu nảy nở, lớn lên từ đó.
  Vậy nên, “có hiểu mới có thương” là nguyên tắc chọn người yêu, chọn chồng/vợ theo quan điểm Phật giáo. Dù người ta có đẹp, có giàu đến đâu nhưng không hiểu mình sẽ làm mình khổ suốt đời. Hôn nhân có thể mở ra những con đường hoa hồng, có thể mở ra cánh cửa tù ngục. Chọn vợ, chọn chồng là một sự mạo hiểm lớn. Hãy cẩn thận, nếu không muốn chọn án tù chung thân cho cuộc đời mình.
Chọn người hiểu và thương mình - hãy nhớ - đó là nguyên tắc tìm người tri kỷ trong cuộc đời.
  • Bốn yếu tố của tình yêu: Từ bi hỉ xả
Phật dạy về tình yêu rất sâu sắc. Tình yêu phải hội tụ đủ bốn yếu tố: từ, bi, hỉ, xả.
“Từ” là khả năng hiến tặng hạnh phúc cho người mình yêu.

  Yêu thương không phải là vấn đề hưởng thụ, yêu thương là hiến tặng. Tình thương mà không đem đến hạnh phúc cho người yêu không phải là tình thương đích thực. Yêu mà làm khổ nhau không phải tình yêu. Có những người yêu nhau, ngày nào cũng khổ, đó là tình yêu hệ luỵ, chỉ mang tới sự khổ đau. Yêu thương ai đó thực sự, nghĩa là làm cho người ta hạnh phúc, mỗi ngày.
“Bi” là khả năng người ta lấy cái khổ ra khỏi mình. 

  Mình đã khổ, người ta làm cho thêm khổ, đó không thể là tình yêu đích thực. Còn gì cho nhau nếu chỉ có khổ đau tuyệt vọng. Người yêu mình phải là người biết sẻ chia, biết xoa dịu, làm vơi bớt nỗi khổ của mình trong cuộc đời.
  Như vậy, “từ bi” theo Phật dạy là khả năng đem lại hạnh phúc cho nhau. Yêu thương ai là phải làm cho người ta bớt khổ. Nếu không, chỉ là đam mê, say đắm nhất thời, không phải là tình yêu thương đích thực. “Từ bi” trong tình yêu không phải tự dưng mà có. Phải học, phải “tu tập”. Cần nhiều thời gian, để quan sát, để lắng nghe, để thấu hiểu những nỗi khổ niềm đau của người yêu, để giúp người ta vượt qua, tháo gỡ, bớt khổ đau, thêm hạnh phúc.
“Hỉ” là niềm vui, tình yêu chân thật phải làm cho cả hai đều vui. 

 Dấu ấn của tình yêu đích thực là niềm vui. Càng yêu, càng vui, niềm vui lớn, cả gia đình cùng hạnh phúc. Cuộc nhân duyên như thế là thành công.
“Xả” là không phân biệt, kì thị trong tình yêu
Mình yêu ai, hạnh phúc của người ta là của mình, khó khăn của người ta là của mình, khổ đau của người ta là của mình. Không thể nói đây là vấn đề của em/ anh, em/ anh ráng chịu. Khi yêu, hai người không phải là hai thực thể riêng biệt nữa, hạnh phúc khổ đau không còn là vấn đề cá nhân. Tất cả những gì mình phải làm coi đó là vấn đề của hai người, chuyển hoá nỗi khổ đau, làm lớn thêm hạnh phúc.
Daisypath Happy Birthday tickers
Daisypath Anniversary tickers