Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2012

A dangerous game?!!

Mình biết đang làm gì....một trò chơi nguy hiểm ư? Có thể, nhưng nói trò chơi có vẻ có sự thích thú, phấn khích trong đấy, có sự bất chấp kết quả mà mục đích duy nhất là được tham gia trò chơi đó.
Nhưng những gì xảy ra bây giờ như một quá trình vận động nào đó mà điều cuối thật mơ hồ và không đoán trước được. Mình thấy sự nguy hiểm trong đó và bản thân thì không phải đứa đủ điên để liều mạng cho điều không đoán được kết quả hay chí ít đoán ra hướng đi của nó.
Người yêu ư.... mình toàn thấy vang lên tên của người khác
Số lượng ư...mình toàn thấy nhiều và nhiều
Yêu thật lòng ư.... có thể với ai anh cũng như vậy?!! (xin lỗi anh khi đã viết ra dòng này, vì quả thực giờ mình đang bắt đầu sự nghi ngờ chính với những nhận định của bản thân mình)
Tìm hiểu và mình biết anh- đại diện cho sự đơn giản mà không dễ dàng. Đơn giản là yêu, được yêu nhưng không dễ dàng giữ được nó, không dễ dàng chiếm lấy và sở hữu nó.
Người con gái ấy...có lẽ là người để lại trong anh nhiều kỷ niệm khó quên nhất....mình biết....vì tên cô ấy được nhiều người biết. Với vị trí anh như hiện nay, công khai điều đó là sự thừa nhận tình cảm anh dành cho cô ấy.
Mình....một người với suy nghĩ ngây thơ...đã dám bước những bước chân trên con đường đầy thử thách này chỉ với một điều muốn biết anh là người ntn, muốn yêu và được yêu. Có thể, anh sẽ với mình cũng như bao người con gái khác, sẽ được yêu và yêu. Nhưng với tính chiếm hữu của mình, với suy nghĩ tất cả sẽ chỉ là của riêng mình thì....liệu anh là người thực sự mình mong muốn.
Thật khó để trả lời....và giờ nên tạm dừng lại để quan sát. Quá nhanh đến rồi sẽ nhanh đi, nắm chặt nó thì sẽ dần bóp chết nó lúc nào không hay. Nếu anh thực sự là người cần đến em trong cuộc sống này, anh sẽ phải là người chủ động dành lấy nó, trái tim của em. Còn nếu không, hãy cứ coi như một sự trải nghiệm của em để mình trưởng thành hơn lên. Không dằn vặt, không u sầu nữa....sẽ không ghét anh, vì quả thực giờ đây, anh đã để mình trải nghiệm nhiều thứ mới lạ mà mình chưa 1 lần dám thử làm điều đó.

Thứ Hai, 20 tháng 2, 2012

After your Birthday's Party

Đó là ngày đan xen bao nhiêu cảm xúc khó tả thành lời, khi mấy hôm trước thôi bản thân đã dứt khoát lắm với tình cảm của mình.
Quyết định tổ chức SN của anh đến một cách không có kế hoạch. Sáng cả phòng được biết thì tức tốc chiều đã đi chuẩn bị mọi thứ cho bữa oanh tạc buổi tối. Nào rau, nào thịt, nào đủ thứ lỉnh kỉnh cho một bữa lẩu tầm hơn 20 người. Bốn cô bốn cái xe cứ gọi là đầy ăm ắp đủ loại thực phẩm. Nhìn cái dáng mỗi đứa trở các thứ mà giống như mấy cô đi buôn rau vậy :D ( à, đấy là mỉnh tưởng tượng từ cái nhìn trở rau của mình và cô bé đồng nghiệp- khiếp cái dáng ngồi xe với 2 bao rau to ngất ngưởng để ở chỗ để chân. Mình nhìn qua kính, thấy Bình cũng vậy mà phì cười :))  ). Tất cả mọi thứ đáp đến đích cuối cùng là căn hộ của anh. Mình hồi hộp khi thấy cứa mở toang và trong phòng có tiếng TV- tưởng bở anh đã có mặt ở nhà- hóa ra là anh khác ( sau mới biết tên anh là Thắng dù mặt thì quen :P). Cùng là căn hộ mình đã ghé qua ngày Tết, nhưng khi có ánh sáng chiếu vào từ các cửa, mình cảm giác có sức sống nơi đây. Chắc hôm Tết, đến vào buổi tối lạnh nên mình mới có cảm nhận  sự cô đơn, lạnh lẽo. Ôi, cấy đào phai từ Tết vẫn nguyên trạng như vậy, dù hoa đã tàn ( tự hỏi, anh có để ý mà tưới nước cho nó không).
Chẳng bận tâm điều gì nhiều nữa, mình và mọi người bắt tay vào chuẩn bị các thứ. Một niềm vui tràn ngập trong lòng dù đầu giờ chiều đi từ cơ quan về, mình còn thấy sự uể oải của cơn buồn ngủ.
Nào nhặt rau, rửa rau, làm nước canh vân vân và vân vân....Mình biết mình là đứa đoảng nên cứ cái gì đơn giản thì mình cố gắng làm cho tốt ( Chỉ ăn là giỏi thôi mà chứ làm thì....hị hị hị ^/////^  )
Nếu mà kể tường tận, tỷ mỳ theo thời gian thì chắc cả tối gõ gõ cũng không hết mất. Mình cũng thấy lạ một điều ở bản thân, có hay chăng khi tự quyết định không lưu luyến, mình lại có lòng dũng cảm để có thể nói chuyện một cách bình thường với anh, không phải trốn tránh ánh nhìn, không phải giả vờ không nghe mà thực tình thì nghe ác lắm. Mình thấy tự nhiên hơn, dù vẫn biết còn chút ngượng ngùng. Mình vẫn sợ nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt có thể biến mình thành con người khác.
Có lúc tự hỏi, không biết anh nghĩ sao về mình. Dù cũng hơn đôi lúc, mình tự cảm nhận qua ánh mắt anh một điều gì đó khang khác....Nhưng là tự cảm nhận mà, không biết nó đúng hay sai.
Anh là người từng trải, thời gian đi làm và thời gian tiếp xúc với cuộc sống này nhiều hơn mình rất nhiều, hay nói đúng ra là con người có nhiều kinh nghiệm cuộc sống. Anh đã tiếp xúc nhiều người, và công việc cũng đòi hòi anh như vậy. Anh biết cách giao tiếp một cách khéo léo với từng con người khác nhau. Đó cũng là điều mình sợ. Mình là đứa ít kinh nghiệm cuộc sống, ít giao tiếp nên cách nhìn và cách ứng xử còn nhiều điều phải học. Khi nhắn tin nói chuyện với anh- điều dễ dàng hơn là nhìn thẳng anh mà nc- mình luôn mang trong người sự lo lắng, liệu anh nc với mình một cách xã giao, nc những điều vô thưởng, vô phạt hay thực tế lúc đó là những gì thực sự anh nghĩ. Mình thưởng là người chủ động nhắn tin cho anh nên có khi nghĩ rằng những tc chỉ là một phía. Anh chỉ nc gọi là có người cho đỡ buồn... Chính điều này đã làm mình thở dài không biết bao nhiều lần, suy nghĩ biết bao nhiều để rồi rơi nước mắt.
Đến giờ vẫn vậy....và.... vào ngày SN anh, mình đã biết được con người ấy. Cô bé ấy khác với những gì mình tưởng tượng ra trong đầu. Mình đã hơi sốc khi biết cô bé có mặt, cũng buồn chứ và có chút gì đó làm mình phải thận trọng hơn. Có lẽ anh sẽ không biết mình đã giấu nỗi buồn vào trong những cái nhìn  vô định, lúc ấy mình muốn có ai đó làm điểm tựa biết nhường nào. Cô ấy hơn mình nhiều thứ, đó là điều suy nghĩ đầu tiên của mình. Cô ấy biết anh nhiều hơn mình rất nhiều, xinh và dịu dàng....hơn nữa lại là đầu bếp nữa chứ T^T Ôi, chưa ra trận mà đã biết cái bại như thế này.
Uh, mà nói ra trận sao được khi ngày hôm qua mình đã muốn từ bỏ. Nhưng đúng là lạ, có khi vì thế mình thấy mình là chính mình hơn, không lo lắng, suy nghĩ gì nhiều, lúc ấy mình cảm nhận mình là mình hơn bao giờ hết, tự tin hơn hết, không phải vì anh, vì cô bé đó mà vì chính bản thân. Đó là niềm vui lớn nhất mình có được trong ngày SN của anh. Tất nhiên sẽ chẳng tránh được những khoảng hụt trong suy nghĩ khi cô ấy luôn tìm cách đến gần anh, khi cô ấy chăm chỉ làm việc, khi cố ấy chạm nhẹ vào anh khi có lúc mình bất chợt nhận thấy, và cả chiếc bánh gato cô ấy làm tặng riêng anh nữa chứ ( trong khi mình chẳng có gì, mình chỉ đơn giản là một nhân viên bình thường mà thôi). Ganh tỵ, uh đúng, chẳng có gì sai khi thừa nhận điều ấy vì cố ấy đã quen anh nhiều hơn mình quen anh rất nhiều...uh, và cả sự ghen tuông nữa chứ, một chút thôi....đủ để trái tìm mình se lại. Liệu anh sẽ quay lại với cô ấy?!!? Đó là câu hỏi luôn ám ảnh mình khi mình cố gắng buông tay vì chẳng thể biết bàn tay kia có nắm lại....Thế đấy, sau ngày hôm qua vẫn sẽ là ngày hôm nay bình thường nơi công sở. Khác chăng là cả cơ thể mình đau nhừ, chẳng biết là do công rượu hay lâu lâu cái thân già mới hoạt động nhiều đến vậy. Rồi, thế là xong, lại ngạt mũi và viêm họng. Mình được nghe anh cũng chẳng khác gì chú gà rù sáng nay ( thầm trách ai bảo uống lắm rượu!), anh cũng húng hoắng, cũng uể oải, uh thì bao nhiêu loại rượu đấy vào người, cái dạ dày không la oai oái mới là lạ. Mặc cho lòng cũng lo lắng, quan tâm, mình nhìn thấy anh vẫn coi như bình thường, như một nhân viên nhìn sếp của mình vậy. Giá anh cứ cho mình biết giờ trong trái tim anh, ai đang nắm giữ nó (chắc 1000 năm nữa cũng chưa chắc đc biết đâu T.T) thi mọi sự sẽ dễ dàng đến mấy. Nếu hôm ấy, anh cứ thẳng thừng tuyên bố cô ấy là người yêu của anh thì dù mình sẽ đau khổ đấy nhưng sẽ biết đường mà dứt luôn không thèm quay đầu lại. Có lúc thấy thật ghét anh, con người đâu để mình tự khổ sở với tình cảm của mình đến như vậy, con người đâu không dứt khoát. "Ghét của nào trời trao của ấy" mà...
Nhưng có khi nào cả mình và anh đều thận trọng, mình không muốn nói ra điều thiêng liêng ấy, vì nói ra mà không được đáp lại thì sẽ mất đi niềm tin vào nó. Mình sợ đủ điều vì người mình yêu lại là anh. Khó khăn thật, gian nan thật....chẳng biết đi về đâu....
Thôi thì, thấy vẫn vui vì giờ đây mình đã có can đảm nc nhìn thẳng vào anh, sẽ cố gắng hơn để có thể diễn tả được cảm xúc của mình để cho anh biết. Sẽ kiên nhẫn để có thể tự tạo cơ hội cho bản thân mình. Chỉ mong anh khi đã nắm lấy bàn tay thì xin đừng buông vì nếu anh buông,có thể lúc ấy dù mình sẽ coi như không có gì nhưng sâu thẳm bên trong tâm hồn đã than khóc....
Mừng anh tuổi mới nhé!

No rain

Một ngày không mưa
Lạnh bao trùm tất cả
Sáng cố gắng dậy muộn, ngủ rồi lại thức, thức rồi lại ngủ vẫn biết bên cạnh có hơi ấm của em miu đang say sưa giấc nồng
Sau một tối với nước mắt, mình cảm thấy đôi mắt sáng nay có vẻ gì đó nhẹ nhàng hơn, đỡ mệt mỏi hơn.
Chắc do tác dụng của nước mắt chăng :)
Gần trưa, cô bạn đồng nghiệp- luôn bị gán ghép là chị em sinh đôi vì dáng dấp nhỏ bé giống nhau đến khó tả- rủ đi lên cơ quan để làm việc. Thấy cũng thú vị đấy, mình đồng ý, hẹn gần trưa bạn đến đón mình và cả 2 cùng đi.
Trưa ra đường, ngồi trên con zip đen quen thuộc của bạn, gió vẫn luồn qua kẽ tóc dù mình đã cố gắng cuốn cái khăn len qua đầu rồi mới đội cải mũ bảo hiểm. Lạnh đến run người, sao gần trưa mà vẫn lắm xe cộ vậy. Thấy trào lên một niềm vui nho nhỏ, chắc hôm nay có điều mới mẻ hơn những ngày CN khác. Bỗng thấy lạnh cũng thấy thinh thích (thật là....lại nổi cái dở hơi lên rồi ).
Công ty ngày nghỉ thật lạ, không có ai, nơi để xe thật vắng, tháng máy không phải chờ đợi hay vồn vã. Không có tiếng ồn ào thường ngày, chỉ có mình, bạn và anh bảo vệ loay hoay tìm cái thẻ gửi xe số 91 của bạn mà tìm hoài chẳng thấy. Thôi thì đành mất 3k vậy.
Phòng làm việc thật lạ, các dãy bàn, dãy máy tính, không bóng người, các cánh cửa gỗ đóng im lìm, uh hôm này các sếp không có mặt, chỉ có mình và bạn, à thêm một anh bên phòng kỹ thuật nữa chứ.
Ba người, trong một không gian tĩnh lặng, mình thấy thật hứng thú. Cái mới lạ luôn đem đến cho người ta một cảm xúc khó diễn tả thành lời, hay chăng là một sự thôi thúc muốn bắt đầu làm một việc gì đó,  một động lực để có thể ngay lúc đấy làm bất cứ điều gì.
Mình làm việc, dù công việc đơn giản nhưng vẫn là làm việc ^ ^. Đôi lúc tự thưởng thức những hụm trà nhài thơm nhẹ nhàng, quyến rũ và chẳng quên nhấm nháp những mẩu bánh đậu xanh nhỏ nhỏ, vuông vuông. Chà chà, mình coi đó là thú vui của tuổi già, hahaha...
Công việc vẫn còn dang dở, nhưng 6h đã coi là giờ "tan sở" của hai đứa. Lại tèn ten trên xe zip của bạn bồng bềnh trên đường đi về, nghe gió thổi, tiếng xe cộ và tiếng bạn thao thao kể chuyện, mình vui, cười nhiều. Ngày hôm nay vui, mình nghĩ vậy, thầm cảm ơn bạn...
Thế đấy, buổi chiều ngày cuối tuần diễn ra thế đấy, chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một buổi chiều không mưa, mình đến cơ quan làm việc, à rồi đến tối, còn đi gội đầu nữa chứ, cũng sảng khoái nhưng khi được bạn đèo về ôi sao hai đứa cứ gọi là rét run...để rồi tối mình ăn no căng bụng và ngon lành.
Một sự thay đổi nhỏ cũng đủ để mình có can đảm cho ngày mai
Mong một ngày mới an lành!

Thứ Bảy, 18 tháng 2, 2012

Cry




Nước mắt lăn tròn trên má, nhẹ nhàng rơi xuống...nằm ẩn trên lớp lông em miu đang cuộn tròn ngủ trên lòng mình.... Mình hay khóc...lúc này mình nghĩ vậy. Có thể khóc khi chỉ là đọc 1 câu chuyện cảm động, nghe khúc nhạc đầy tâm trạng hay như lúc này đọc xong một manga về tình yêu, sự xa cách, niềm hạnh phúc và cái chết. Nhưng mình biết, ẩn sau những giột nước mắt là những gì mình vô tình kìm nén trong lòng, những cảm xúc mình không muốn hay cố tình muốn ẩn nó đi...lúc này mới bộc phát. 
Lúc khóc...cảm tưởng như muốn tuôn trào tất cả, mọi thứ, mọi cảm xúc, mọi điều, mọi cảm giác. Có lẽ mình là quả bom khóc vậỵ, chỉ cần một chút xúc tác là có thể phát nổ. May mắn là chất xúc tác ấy không phải lúc nào cũng có và hiển nhiên có thể tự hào 1 chút thôi rằng khả năng kiềm chế của mình cũng giỏi.
 Mình không biết khi nào có thể tìm thấy người thực sự hiểu mình đây. Mình đã nghĩ rằng, đã tìm thấy, nắm lấy cơ hội và đuổi theo con người ấy. Nhưng có phải cái gì đến quá nhanh rồi cũng ra đi rất nhanh không? Khi trực giác cảm nhận được rằng họ không dành cho mình tình cảm như mình giờ đây đang dành cho họ. Khóc và khóc, cố gắng và thất bại, đau đớn, chán chường....đó là tất cả những gì mình có thể làm lúc này....
Mình đã nghĩ: Uh cứ khóc đi, khóc thoải mái, khóc để ngày mai sẽ lại là là một ngày mới, với những điều mới, với một con người dù là cũ nhưng mạnh mẽ hơn, sẽ khoác lên khuôn mặt một chiếc mặt nạ tươi tỉnh để những vết thương có đủ thời gian tự lành... 
Có lúc mình nghĩ, sao mình luôn luôn là người khóc vì những người mình yêu vậy?! Phải chăng mình là người khó khăn trong việc thể hiện cảm xúc cho người khác biết?! Có lẽ vậy...nên luôn là người tự mộng tưởng viển vông rồi khi mộng tan tự dằn vặt, tự đau khổ một mình...không ai biết. Có khi chết trong cô độc lúc nào không hay....Thấy lạnh 
Nhưng mình cũng tự an ủi bản thân rằng đã cố gắng, dù thất bại nhưng mình đã cố gắng làm những điều mà trái tim mách bảo. Mình đã chán cái cảnh phải ngồi hối hận rồi. Dù mình biết, sau sự cố gắng không thành sẽ là sự hối hận lớn gấp bội, sẽ là chuỗi câu "giá như mình đứng làm thế này, giá như thời gian có thể quay ngược lại, giá như...giá như..." 
Nhưng vạn vật sinh ra đều có nguyên nhân của nó cả, không có sự vô tình. Đã cố gắng, đã thất bại, đã khóc, đã đau....giờ lại mất niềm tin vào thứ gọi là tình yêu...một lần nữa nhưng mình biết rồi sẽ có ngày niềm hi vọng trở lại, dù không biết lúc nào mà thôi 
 "Bên tình bên hiếu bên nào nặng hơn"...đã nói với mẹ cậu đấy, mẹ chỉ cười. Uh, biết làm thế nào được khi con gái mẹ như thế này ích kỷ lắm, đứa con gái bẻ bỏng của mẹ...đứa con gái đã làm Bố phải phiền não đến khi sắp nghỉ hưu. Nhưng con hứa vẫn sẽ cố gắng mà....nếu như vẫn sẽ là thất bại...à không, con sẽ vẫn luôn hy vọng, hãy cứ hy vọng dù chỉ là điều mỏng manh nhất lúc này có thể bám vào. 
 Giờ con chỉ biết khóc mà thôi...yếu đuối để ngày mai kiên cường lên!

Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2012

Mình không thích rain


Uh, khi những tháng qua, mưa kéo qua đây kèm cái lạnh đến cóng người thì dù mưa là cái gì đấy mình vẫn coi là lãng mạn, là sự nhẹ nhàng mang nỗi buồn man mác...cũng sẽ biến thành cái sự không thích đáng để được trưng trên Tiêu đề.
Lâu lắm rồi mới ngồi gõ gõ, nghĩ nghĩ như thế này. Không phải con người đã khô khan đi, không còn cảm xúc để có thể viết ra những con chữ. Chỉ đơn giản, quá nhiều, quá rối thì sẽ không biết viết từ đâu và như thế nào.
Mính muốn năm mới, có một chút mới ( uh thì trên nền tảng cái cũ ^ ^) vì quá khứ sẽ luôn luôn hiện hữu mà,dù ta chối bỏ hay cất nó kỹ càng ở một góc nào đó, tối om om không ai có thể nhìn thấy.
Quá khứ có những cơn mưa thật dài và thật buồn, và cũng có những ngày mưa mát lành xua tan bao nước mắt.
Hiện tại vẫn sẽ có những cơn mưa. Mưa vẫn vậy...có thể ào đến nhánh rồi cũng qua nhanh, có thể rả rích mấy ngày không hết. Mưa vẫn chẳng thay đổi, chỉ tâm trạng thay đổi nên mưa sẽ bị phủ lên bao buồn vui thất thường... rồi tự nhiên bị ai đó thích hay không thích một cách rất tự nhiên như thế này... :)
À, đột nhiên nhớ đến Mưa là nỗi nhớ.. Giờ mình không thích mưa, vì mình không thích nỗi nhớ. Dù biết chẳng thể ngăn cản con tim đập theo cách của nó nhưng...nhớ mãi để làm gì khi nỗi nhớ sẽ càng làm trái tim ta đập nhanh hơn rồi như sau cuộc chạy miệt mài trên con đường chưa thấy đích ấy...bỗng một ngày trái tim nhận ra đã đi nhầm đường một lần nữa...
Có trải nghiệm mới cảm nhận được những điều mà ta không thể nhìn thấy được. Nhưng cảm nhận và hiểu sẽ là con đường mà đánh đổi là sự đau đớn lâu dài. Đáng để đánh đổi hay không, chẳng ai có thể biết được. Chỉ biết rằng con người luôn đối mặt với sự đánh đổi ấy. Luôn luôn... và khổ đau hay hạnh phúc, chỉ bản thân ta tự hiểu mà thôi...
Mong ngày có nắng
Daisypath Happy Birthday tickers
Daisypath Anniversary tickers