Thứ Sáu, 20 tháng 2, 2009

Chán ngồi làm thơ! -__-!
Sáng nay trời vẫn âm u
Chó thích nhảy dù
Mèo thích đọc thơ.
Trên đầu mấy cọng lơ thơ,
Có anh gà trọi lượn lờ ngoài sân.
Nhẹ nhàng tiến sát hỏi gần
Lần khần anh bạn tuôn gần chục câu.
Hóa ra anh muốn gội đầu
Rồi thì tiện thể làm chầu mát xa.
"Nhưng tiền thì móc đâu ra
Mụ vợ nó giữ chỉ cho vài đồng
Gọi là có cái dắt mông
Chứ đâu có đủ đi ngông ngoài đường."

*******

Đến trưa, nắng đã lên màu
Chim ca, bướm múa giục hè sang nhanh.
Ngoài vườn gió nhảy lanh chanh
Làm anh rau cũng.. đứng ngồi chẳng yên.
Có em mèo, mắt lim dim
Mơ tờ vé số trúng liền trăm đô.

Trên bờ tường thấp nhấp nhô
Có chú trống nhỏ solo một mình.
Hát thì sai điệu sai vần,
Vậy mà vẫn có.. một "nàng" vỗ tay.

Ngoài hiên bỗng chẳng ai hay
Xuất hiện con bé cẳng gầy, tóc xoăn
Đăm chiêu suy nghĩ, lục vần
Mai thi mà nó vẫn còn làm thơ... -_-!
[Nghé sứt]



P/S:Mê nổi ko? 6_6

Thứ Hai, 16 tháng 2, 2009

 Entry for February-16-2008
Sao không ôm anh như lần đầu tiên em đến?
Sao không hôn anh như ngày nào còn lưu luyến?
Sao không vui lên như một thời bao thương mến?
Mầu mắt em sao hôm nay muộn phiền?

Ta chia tay nhau khi tình này đang say đắm
Mai em ra đi ngôi nhà này hoang vu lắm
Anh gom cho em hết bao kỷ niệm êm ấm
Mọi thứ nơi đây đều thuộc về em

ĐK:
Ngày xưa cho nhau tình yêu đó, em mong em là tất cả
Và muốn anh luôn bên em không bao giờ lìa xa
Mộng ước ngây ngô lúc ban đầu nay đã phai rồi
Tiễn đưa em về một tình yêu mới

Ngày mai anh không còn em nữa, không cho ai là tất cả
Để nỗi cô đơn theo anh đến một miền trời xa
Để nhắc cho anh biết bao ngày hạnh phúc êm đềm
Nhắc cho anh luôn còn lại một trái tim...yêu em

***
Mai em ra đi em phải thật vui lên nhé
Em không yêu anh đâu cần buồn tênh như thế
Không nên quan tâm đến cuộc đời anh hoang phế
Mình hãy quên đi bao câu hẹn thề

Xem như hai ta không thuộc về nhau em nhé
Khi xưa yêu nhau như một trò chơi thơ bé
Ba năm qua đi lớn khôn rồi đành là thế
Đành rẽ chia hai người về hai lối

[16/2/2008- 06:4pm]

Thứ Bảy, 14 tháng 2, 2009

14-2: Bóng ma và mối tình mãnh liệt

Đó là câu chuyện về đôi tình nhân trẻ chia tay đúng ngày 14-2.
Hôm đó là thứ 6, ngày 14-2-1867, đôi tình nhân đứng trên chiếc cầu ở Sefton Park, thành phố Liverpool, nước Anh. Họ là William Robert D'Onston và Alice Harwood. Hôm đó là ngày lễ tình yêu. Nhưng không khí toát lên một vẻ u buồn ảm đạm. Đó là buổi tối cuối cùng của đôi tình nhân trẻ. Chỉ ít phút nữa thôi, họ sẽ đường ai nấy đi. William sinh trưởng trong một gia đình thượng lưu. Cha mẹ anh vừa ép anh phải cưới một cô gái quyền quý khác, sao cho môn đăng hậu đối. Anh không thể tiếp tục với Alice được nữa.
William khóc và nói với Alice anh không thể yêu cô, mối tình của họ phải chấm dứt tại đây. Alice không nói gì. Cô đứng lẳng lặng và nhìn xuống mặt nước. Rồi cô quay ra và hôn William, đôi mắt cô cũng ướt đẫm nước mắt. Cô nói với người mình yêu: “Hãy làm cho em một điều cuối cùng này. Chỉ một điều này thôi.”
"Hãy hứa rằng anh sẽ quay lại đây để gặp em sau đúng một năm nữa, đúng ngày này, đúng giờ này." - Alice nói.
William không hiểu lắm về lời đề nghị của Alice. Nhưng lúc đó trái tim anh đang ngập trong nỗi buồn vô tận. Anh đáp lại: “Được. Nếu còn sống, nhất định anh sẽ đến.”
"Không! Hãy nói rằng dù sống hay chết anh cũng sẽ đến!" - Alice hét lên.
"Đừng quá đau buồn" - William nói. Anh cố gượng cười, đưa tay nắm lấy bàn tay người mình yêu. “Đúng một năm nữa, vào đúng giờ này, dù sống hay chết, chúng ta sẽ gặp nhau ở đây” – anh nói.
Cây cầu định mệnh nơi cặp tình nhân gặp nhau.
Đúng 12 tháng sau, William và Alice cùng đến chỗ hẹn như lời hứa năm xưa. William nói với Alice rằng anh đã có gia đình và bây giờ anh không thể nghĩ đến cô được nữa. Alice thì không như vậy. Cô vẫn yêu anh tha thiết. Lại một lần nữa, Alice cầu khẩn. Cô xin anh hãy gặp cô một lần nữa, chỉ một lần nữa thôi, vào đúng ngày này, ngày 14-2, sau một năm nữa. William nói rằng anh không thể làm thế được, anh đã có gia đình và thề rằng sẽ suốt đời chung thủy với người vợ của mình. Alice khóc. Cô vừa khóc vừa cầu xin William. Cô nhắc lại những kỷ niệm ngày xưa, những lời hứa mà anh đã nói với cô. William động lòng. Lại một lần nữa, anh đồng ý. Nhưng đây sẽ là lần cuối cùng. Lại như lần trước, hai người sẽ hẹn gặp nhau trên chiếc cầu này vào ngày 14-2.
Tháng 2 năm 1869, William gặp phải một tai nạn. Anh chịu một chấn thương nặng ở chân. William không thể đi lại nếu không có sự giúp đỡ của chiếc nạng. Ngày hẹn đã tới, William không biết làm thế nào mình có thể đến điểm hẹn với chiếc chân thế này. Nhưng vẫn giữ lời, vẫn cố đến bằng được điểm hẹn. Người quản gia của gia đình anh, Bob, đồng ý đi theo giúp đỡ. Người quản gia này biết hết chuyện tình đau khổ của đôi tình nhân. Bob là người đẩy xe cho William. Bob giúp William đứng dậy. Anh đứng đó, trên chiếc cầu định mệnh, chờ Alice. Nhưng lần này anh không có chút kiên nhẫn nào hết.
William hét lên với Bob: "Tại sao tôi lại phải đứng đây để chờ đợi một người con gái mà tôi không còn quan tâm đến nữa cơ chứ?”.

Người quản gia không nói gì. Nhưng cùng lúc, từ đẳng xa, bóng dáng Alice xuất hiện. "Đúng giờ đấy chứ." William nghe tiếng Alice thì thầm.
Alice tiến đến phía người cô yêu. Nhưng cô cứ bước những bước liên tiếp không dừng lại. Sợ rằng Alice va vào mình, William đưa tay ra, định ôm đỡ cô vào lòng.
Nhưng cánh tay anh đi xuyên qua người cô. Alice quay sang thì thầm trong sự ngạc nhiên tột độ của William: “Dù sống hay chết...”.
William nhìn Alice bước đến cuối cây cầu rồi biến mất.
"Bob!" - William òa khóc - "Người nào vừa đi qua đấy?”.
Bob nói không có ai cả, nhưng Bob nghe được tiếng những bước chân.
Ngày hôm sau, William cố tìm đến gia đình Alice để làm rõ mọi chuyện. Anh đến con phố Huskisson để gặp gia đình cô. Khi nghe chuyện, bố mẹ Alice đều khóc, họ nói rằng cô con gái của họ đã chết đêm qua rồi. Alice chết ngay trước lúc nửa đêm, chỉ vài tiếng trước giờ hẹn với William.
William không thể tin vào những gì mình nghe thấy. Cô y tá ở bên cạnh Alice trước lúc cô qua đời kể lại rằng trong những giây phút cuối đời mình, Alice cứ lặp đi lặp lại câu nói: "Dù sống hay chết, tôi cũng phải đến cây cầu để gặp William...".
Người ta nói rằng hàng năm cứ đúng ngày lễ tình yêu 14/2 trên cây cầu kia, người ta lại thấy bóng dáng của Alice. Cô đến vì cuộc hẹn với người cô yêu.
Và đó mãi mãi là câu chuyện về mối tình đau khổ của hai người yêu nhau nhưng không bao giờ đến được với nhau.

[Kênh 14]
p/S: Ngày "va lung tung" ngồi đọc truyện ma thế này mới hay chứ!

Thứ Sáu, 13 tháng 2, 2009

^.^ Bay! Bay! Bay nào! ^0^
Hum nay là thứ 6 ngày 13, theo quan niệm của "các ông Tây" là 1 ngày chả lấy gì là may mắn. Ấy thế mà, ngộ ghê, nó lại là 1 ngày tươi vui hớn hở của mình. Hí hí, 1 ngày khi mở hộp thư ra chỉ thấy độc có 1 thư rác. Một thư rác khi mở ra chỉ có vài dòng thông báo. Vài dòng thông báo có màu xanh dương. Và màu xanh dương nó có....Zùi uuuuui!!! Có gì mà cứ úp úp với chả mở mở mãi thế! Khe khe vì cái mặt nghé sứt đang cười toe toét, đôi mắp đang híp híp qua "lăng kính màu hồng". ui! chua choa! Nói ngay đây! nói ngay đây! Không là tâm hồn cứ bay mãi vượt ra ngoài khoảng không vũ trụ mất! E hèm! Mình đã được đăng 1 mẩu entry trên vnexpress! Thật đấy! Sung sướng quá đỗi! Thấy hình như có đôi cánh cũn cũn đang phe phẩy đằng say lưng mình thì phải, thảm nào cứ thấy người nhẹ tênh, đung đung đưa đưa... khi khi khi.
Cũng chẳng có gì gọi là sự kiện to tát nhắm! Chỉ là 1 tối, dũng cảm gửi đi 1 cái entry lên vnexpress (lấy mấy phần cam đảm đấy! vì lần đầu tiên mà! vả lại thấy dòng"Chia sẻ những mẩu chuyện vui buồn, cảm xúc, clip, ảnh, blog... về cuộc sống của bạn tại doisong@vnexpress.net" rất chi là "ngứa cái con mắtvà gây ngọ nguậy cái tay", khi khi ). Nghĩ rằng, sẽ có thể đứng xếp hàng dài nhắm ^^.Vậy mà được đăng ngay hum 12/2. ui! trên trời có áng mây màu hồng thì phải, gió hum nay thấy cả hương vị ngọt ngào nữa chứ. Thui chít rùi! Lại rời vào thời điểm "hâm hâm" giống như bạn Thanksmile cảnh báo rùi, hjhj. Nhưng không sao, 24h một ngày, dành ra chút thời gian để hâm hâm cũng chẳng có gì nhiều nhặn lắm, nhỉ :'D. "xi ka mơi, xì ka mơi chơm chơm"- Na na đi chén cơm trưa thui!

Thứ Năm, 12 tháng 2, 2009

---Sự đơn giản---

Bữa cơm trưa hôm nay gồm có: 1 đĩa rau muống luộc chấm với tương, 1 bát canh rau muống vắt chanh, 1 đĩa cà muối giòn tan cùng với món thịt lợn rang. Sắp ra bàn và ngồi đánh chén được 3 bát. Chu choa, khi đứng dậy, xoa cái bụng phưỡn mà cười khúc khích. Đơn giản mà lại ngon lành đến thế. Sau chuỗi ngày ních đồ béo ngậy của Tết, giờ được cắn 1 quả cà, chấm rau muống với tương mà sung sướng quá đỗi. Sự đơn giản cũng nằm ở đó.
Vừa ăn, vừa nghe nhạc du dương của Piano, ngắm ánh nắng ngoài hiên rồi thì thoảng là những làn gió nhẹ. Ôi! 3 bát còn là ít 0^^0! Quá mê ly! Đơn giản là thế thôi.
***
Lang thang vào 1 blog và đọc được 1 câu Quote thế này- hèm nhớ mang máng: Thật đơn giản để có được hạnh phúc nhưng thật khó để được đơn giản [It's simple to have happiness but it's difficult to be simple]. -_- Thấy cũng có lý đúng. Vốn nhiều thứ nó diễn ra thật đơn giản và để hiểu nó cũng có cách đơn giản. Chỉ là mình có đơn giản nhận ra hay không hay lại đi tìm cách phức tạp để hiểu.
À mà theo câu nói trên, chẳng hóa ra để có được hạnh phúc cũng là điều khó hay sao? Cái lý này thì ko đúng lắm. Vì đơn giản như bữa cơm trưa canh cà thôi, vậy sao vẫn có được hạnh phúc đó.
Mình cắn miếng cà giòn tan trong miệng, ngồi nhớ lại hồi bé chờ mẹ về ăn cơm trưa. Mùa hè, nắng nhuộm vàng nóng cả con đường, tiếng ve kêu râm ran trước nhà và thứ âm nhạc mà mình nhớ mãi đến giờ là " Xin mời các bạn lắng nghe 15 phút dân ca và nhạc cổ truyền của đài tiếng nói VN". Hai mẹ con lại nhắc về "ngày xưa", thấy xao xuyến trong lòng. Thật đấy! Cứ thấy hạnh phúc thế nào ấy. Và rồi mình đã nói với mẹ 1 câu: "thế mới biết tại sao người ta chỉ cắn miếng cà mà rơi nước mắt".
Hạnh phúc vốn nằm trong sự đơn giản đó!

Thứ Hai, 9 tháng 2, 2009

Con đã lớn từ khi nào?!


Con bé sẽ rúc rích còn tôi thì mỉm cười. Buổi sáng hôm sau tôi sẽ nói: “Trông kìa, con lại lớn rồi. Bài hát xem ra không hiệu nghiệm”.
Tôi hát bài hát trong rất nhiều năm, và mỗi lần tôi hát xong, con bé lại hứa rằng: “Con sẽ không lớn nữa”.
Một đêm, tôi không còn hát nữa. Chẳng ai biết tại sao. Có thể vì phòng con bé đã đóng. Có thể vì con bé đang học bài. Có thể con bé đang trò chuyện với ai đó qua điện thoại. Hoặc cũng có thể, tôi nhận ra rằng đã đến lúc nên cho phép nó được trưởng thành.
Đến giờ tôi vẫn nghĩ, dường như bài hát mang điều gì đó thật kỳ diệu. Bởi tất cả những đêm tôi hát, con bé đều y nguyên như một đứa trẻ, khi 4, rồi 5 tuổi, hay 6, 7, 8, 9, 10 cũng thế. Con bé đã cao hơn, bàn chân cũng lớn hơn, vài cái răng sữa phải nhổ đi, rồi răng mới đã mọc, thế nhưng thi thoảng tôi vẫn phải nhắc con bé đánh răng, gội đầu và cả tắm nữa.
Con bé vẫn chơi với búp bê. Trong nhiều năm nó rất thích những con búp bê bằng gỗ, con nọ lồng trong con kia, giống y hệt nhau về mọi điểm, riêng có kích cỡ là bé đi mà thôi. Hay ít ra đó là cảm nhận của tôi về con bé.
Rồi con bé biết chơi lái xe ở công viên, trượt patin, biết thổi bóng và vẽ tranh. Những bức tranh con vẽ được treo đầy trên cánh tủ lạnh.
Con bé chưa bao giờ ngủ một mạch qua đêm cả, từ hồi 10 tháng hay khi đã 10 tuổi. Hồi nhỏ, con bé sẽ tỉnh giấc và khóc ré lên, tôi lại đưa nó về giường ngủ cùng mình. Khi đã lớn hơn, con bé tự dậy, mò xuống nhà, để đến sáng tôi lại thấy nó đang nằm yên bình bên mẹ.
Con bé thường đặt dưới gối của mẹ những mẩu giấy trước khi đi ngủ, tôi thì đặt mẩu giấy nhắn nhủ yêu thương vào suất ăn trưa của nó trước lúc đến trường. Con bé thường ngồi đợi bên điện thoại mỗi khi mẹ vắng nhà. Còn tôi lại đợi con bé ở trạm dừng xe bus mỗi chiều nó tan học.
Bài hát, những mẩu giấy nhắn, những sáng thức dậy thấy con nằm bên cạnh, những buổi đợi con bên trạm dừng xe bus - tất cả đã kết thúc lâu rồi. Trên gác bây giờ là một thiếu nữ, một cô gái trẻ, trưởng thành. Con bé thực sự lớn rồi, ai cũng nhìn thấy vậy, trừ tôi.
Hôm nay tôi nhìn nó, 1 tuần trước khi nó tốt nghiệp phổ thông, và tôi rất tự hào. Song tôi buồn cho mình quá. Đứa trẻ của tôi giờ đã lớn. Và bất kể mọi người có nói với tôi những gì - “chị không mất con đâu, chúng bay đi nhưng rồi sẽ lại về, chị sẽ thấy thật thanh thản khi không còn phải lo cho chúng nữa, những ngày tới mới là tươi đẹp nhất trong cuộc đời…” - tôi vẫn biết rằng, chặng đường tới chẳng thể được như xưa.
Tôi vẫn yêu ngày xưa, khi con bé lũn cũn đi vào phòng làm việc của tôi, đặt cái máy tính đồ chơi của nó cạnh máy mẹ. Tôi vẫn muốn được nhìn thấy con bé chạy nhào vào vòng tay mẹ từ trên bậc cầu thang trường học xuống, dù nó mới “xa” tôi chỉ hơn 2 tiếng đồng hồ.
Tôi thích được đưa con bé đi mua đồ chơi, đi dạo và xem phim ngoài rạp. Tôi muốn được là người đầu tiên con bé tìm đến khi gặp chuyện vui, nỗi sợ, hay chuyện buồn. Tôi muốn là trung tâm trong thế giới riêng của con bé.
“Mẹ ơi, lại chơi với con đi!”.
Mẹ ơi, con đã về!”.
“Mẹ ơi, con yêu mẹ nhất!”.
“Mẹ muốn xem áo mũ cử nhân của con không?” - con bé đang nói, mặt ló vào phòng mẹ.
Khuôn mặt mỉm cười, nó đang hạnh phúc. Và tôi mừng cho nó. Con bé hôn tôi vào má, nói: “Mẹ, con yêu mẹ” rồi cất bước lên phòng. Ngồi trên ghế, dù trái tim nhói đau, tôi vẫn mỉm cười. Làm mẹ quả là một đặc quyền, và tôi là người rất may mắn.
[From Kênh14]


P/S: Con yêu mẹ!

Chủ Nhật, 8 tháng 2, 2009

Người bán nỗi buồn
Bán cho anh nỗi buồn đi cô gái
Thấy cô buồn-anh mua giúp- giá bao nhiêu???)
Tôi ngỡ ngàng nhìn người khách cuối chiều
(Anh chờ chút để tôi cân cái đã)

Tôi ái ngại, bởi nỗi buồn nặng quá
(Bán thế nào được khi vô giá hở anh???)
Khách nài nỉ (Khó dễ chi, xin em hãy bán nhanh,
Mẹ anh vừa mất... nên anh đây buồn lắm.)

Tôi cúi mặt, ôm nỗi buồn gậm nhấm
Quá mủi lòng, thôi chẳng bán cho không
Khách ngạc nhiên, rồi tỏ ý phật lòng
(Cảm ơn em, tôi không cần bố thí)

Khách bỏ đi tưởng nhầm tôi cố ý
Tôi vô tâm cũng lặng lẽ quay đi
Mấy năm liền nỗi buồn vẫn nằm ì
Chẳng người mua nên tôi đâu màng bán

Tôi u hoài mang niềm đau ai oán
Ngõ hồn mình chờ đợi bóng ai sang
Anh giờ này có nhớ kẻ bên đàng
Nỗi buồn tôi chợt nhiên thèm giải thích

Tháng tư về cho cơn mưa rả rích
Tôi cuộn mình trong cổ tích ngủ yên
Bỗng người lạ từ đâu tới hàn huyên
Thầm mong tôi bán nỗi buồn ngày trước

Người ấy bảo không thể nào quên được
Nỗi buồn mà cô gái muốn biếu cho
Tôi nghẹn ngào (xin anh hãy đắn đo,
Cái vô giá anh làm sao mua nổi)

Khách tươi cười (em đừng vội từ chối)
Cầm tay tôi người lồng chiếc nhẫn xinh
Mua nỗi buồn bằng tất cả chân thành
Giá phải trả là cuộc đời anh. Em ạ!

Tôi rưng lệ lòng tưng bừng rộn rã
Nỗi buồn bao năm tự hóa bướm bay đi
Sự thật đây rồi chẳng phải mơ gì
Tôi mềm nhũn trong tay anh hạnh phúc
Daisypath Happy Birthday tickers
Daisypath Anniversary tickers