Thứ Tư, 22 tháng 4, 2009

--Hotaru No Mori--



Đã bao nhiêu mùa hè chầm chậm trôi đi kể từ khi Gin, linh hồn nhỏ gặp gỡ Hotaru, cô nhóc loài người ngồi khóc giữa khu rừng, nhà của cậu? Đã bao nhiêu lâu rồi mới có người hỏi tên linh hồn nhỏ ấy? Chỉ là một cái tên thôi mà, có gì đâu mà làm ta nhói lòng đến vậy. Đó là quá khứ của một đứa trẻ bị ruồng bỏ, cậu đã quên mất mình từng là người rồi. Nhưng vì cô bé Hotaru 6 tuổi ấy cứ cười mãi thôi, nên…
“Tên anh là Gin.”
“Ngày mai em sẽ quay lại với một món quà. Tạm biệt anh.”
“Đây là khu rừng của thần linh, là nơi sinh sống của các yêu quái, mọi người
không nói với cô bé sao? Đừng có vào rừng! Một khi đã vào là không thể
trở ra.”
Khu rừng ấy cũng giống hệt như trái tim của một con người, một khi đã mở ra là không thể dễ dàng khép vào. Cánh cửa lòng vô hình ấy, một khi chạm vào là sẽ tan biến. Nếu ai đó không có cho riêng mình một cánh cửa để giấu nỗi mặc cảm, tự ti và đôi khi là cả tình yêu quá tràn đầy nữa liệu họ có cảm thấy an toàn?
“Anh sẽ biến mất nếu có người chạm vào người anh.”
“Anh nói biến mất nghĩa là sao?”
“Ngốc nghếch, biến mất nghĩa là tan biến đi.Vị thần của ngọn núi này đã niệm
một loại bùa chú với anh. Nếu có người chạm vào anh, anh sẽ biến mất.”
Vậy là mỗi khi cô bé Hotaru ấy khóc, sẽ chẳng phải là Gin, người sẽ dịu dàng cho em mượn vai. Ngay cả những khi Hotaru có lạc lõng trong cuộc đời này thì cậu cũng chẳng thể nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé ấy mà dắt về. Và có đôi lúc con tim ai thấy mỏi mệt, em cần một ai đó để yêu thương, để ôm vào lòng thì đó cũng không phải là Gin, linh hồn cô độc, phải không?
“Em không sợ ư?"
“Sợ gì ạ?”
Sợ sự cách xa dẫu không phải là lãng quên. Gin, linh hồn nhỏ bé ấy đã từng là một cậu bé, một cậu bé bị bỏ rơi. Khi được yểm bùa, trở thành một linh hồn, cậu không nhớ gì quá khứ nữa vì cậu đã không còn là người nên cần chi đến quá khứ. Một linh hồn tiêu diêu tự tại trong khu rừng đó, cậu an toàn với tâm hồn bình lặng của mình. Rồi Hotaru đến. Một đứa trẻ 6 tuổi thôi mà, chẳng làm hại được ai. Mà trẻ con thì thời nào cũng thế, nỗi sợ bị bỏ rơi còn mạnh hơn sự chia xa nhiều lắm. Cả hai đều quá mê mải với khám phá của mình, hệt như những đứa trẻ cứ rong chơi hoài
trong những giấc mơ. Nào ai có biết những mùa hè rực rỡ chầm chậm trôi qua.
Hotaru vào trung học, rồi lên cấp 3. Mùa hè nào em cũng về lại khu rừng ấy và sống quãng đời đẹp như trong cổ tích ấy.
“Em định sẽ tìm một công việc ở đây rồi em có thể gặp anh thường xuyên hơn. Vào mùa thu, mùa xuân rồi mùa đông. Được không anh?”
“Hotaru…”
“Em
vẫn nghĩ về anh suốt cả mùa đông nên… anh đừng quên em nhé! Đừng quên
em nhé! Ngày nào đó, thời gian sẽ chia cắt hai chúng ta. Nhưng cho tới
lúc đó mình vẫn sẽ tiến bước bên nhau nhé!”
Hotaru No Mori – Khu rừng đom đóm, bao lâu rồi tôi cứ nghĩ về cái tên này.
Người ta thường ngắm một đàn đom đóm lung linh trong ánh lân tinh huyền ảo, vậy nếu chỉ là một hay hai con đom đóm đơn lẻ thôi thì liệu người ta có thấy đẹp không nhỉ? Gin và Hotaru, cả hai đều gợi cho tôi cảm giác cô độc trong tình yêu. Hotaru cô độc trong tình yêu của mình cho dù tình yêu của em không phải là đơn phương. Những mùa hè vui vẻ, đầy ắp tiếng cười chẳng thể làm em quên đi mùa thu, mùa đông rồi mùa xuân ngập tràn nỗi nhớ. Nhiều lắm những khi em cần có một bàn tay để nắm, một vòng tay để ôm hay đơn giản chỉ là ánh mắt động viên từ người mà em yêu thương nhất, vậy mà, những tình cảm đó em chỉ cất giữ nơi đáy sâu lòng mình mà thôi. Nhưng tôi vẫn thấy em cười. Nụ cười làm vơi đi nỗi cô đơn trong lòng nhưng ít nhất, khi người ta cười nghĩa là chẳng thể khóc phải không em?
Còn Gin, linh hồn nhỏ bé giờ đã thôi không còn đơn độc. Cậu chỉ sống một mùa duy nhất trong một năm và ngóng chờ một người duy nhất trong cuộc đời mình. Không phải là con người, liệu cuộc sống hay nói chính xác hơn là sự tồn tại của một linh hồn như cậu bắt đầu và kết thúc như thế nào nhỉ? Chỉ cần một cái chạm nhẹ thôi mà, tất cả sẽ tan biến.
Hotaru 6 tuổi đã cố bắt kịp để ôm cậu vào lòng nhiều biết mấy. Những cú rượt bắt xác định rõ khoảng cách giữa một con người và một linh hồn. Hotaru giờ đây không muốn chạm vào Gin nữa và van xin cậu đừng chạm vào em. Từ bao giờ, nỗi sợ phải cách chia nhen lên? Họ dịu dàng chờ đợi, dịu dàng với nỗi cô đơn và sợ hãi của mình trong mối tình không-có-ngày-mai ấy.
Cho đến một mùa hè rực rỡ, họ chạm vào nhau…
Đã qua rồi, cái gọi là sự nhớ nhung của một trái tim yêu.
Đã qua rồi, cái gọi là sự đợi chờ và bên nhau mãi mãi.
Họ tan vào nhau…
Lần đầu tiên và duy nhất, ước ao của linh hồn nhỏ bé đó thành hiện thực.
“Đến đây đi Hotaru, cuối cùng anh cũng có thể chạm vào em rồi”
“Anh yêu em”
“Em cũng thế”
Nụ cười trên môi và không còn gì tiếc nuối. Họ tan vào tình yêu rực rỡ của mình.
“Em nghĩ rằng, em sẽ không còn háo hức với một mùa hè nào nữa, trái tim em đau nhói và nước mắt em rơi..
Nhưng hơi ấm ấy vẫn hiện hữu trong vòng tay của em.
Và những kỷ niệm của mùa hè sẽ ở lại trong em mãi mãi..."ღ
I think for a while
I will not be able to feel excited for a summer to come
.. my heart will hurt..
…and my tear will flow…….

Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2009

Chưa thấy...
.....Ăn cơm tối xong, làm cơm cho mèo mẹ xong, trộn cơm cho lũ nhóc xong....uống hụm nước xong....bê bát với 1 cái túi bóng. Lê cầu thang xong.... cũng lên được cái căn cứ có 1-0-2 ! căn cứ có 2 thằng và 1 cô giặc -__-!
.... nhìn lũ chúng nó ăn cơm thật ngon lành... nhưng ko nên vui vội..hãy cứ nghĩ đến cái quy tắc bất di bất dịch: Có đầu vào ắt phải có đầu ra...Giờ là lúc phát huy tác dụng của cái túi bóng...
Lũ chúng nó ăn xong, lân lê ngồi cạnh mình, cái miệng vẫn còn tóp tép..rồi nhìn tay mình hoạt động....giấy báo này, cái hót rác này,cái dao cùn thay cái bay này....đệ làm gì....dạ để cô chủ dọn cái giống giống hình bên đấy ạ!
3 con ngồi nhìn, mặt rất chi ngây thơ vô số tội trong khi cô chủ nó mặt nhăn như khỉ, ko quên quay ra lẩm bẩm "nhìn gì, chưa thấy ai dọn cục ị cho mèo à?! "
Cô chủ biết các iem ăn thì khỏe mà xả cũng chạ kém: 1 ngày 2 lần, mỗi lần 2 cục....nói chung lũ nghịch như giặc này đã biết chỗ để đi nhưng khổ nỗi có tên thì 4 chân trong cát nhưng phần quan trọng nhất cho vào cát thì chả cho toàn bê ra ngoài rìa, có tên thì.. iem ngồi ngay cạnh cho nó máu...-_-! Đến khổ! Mai 2 em đi rồi..thôi thì..cứ âm thầm típ tục vậy...

Daisypath Happy Birthday tickers
Daisypath Anniversary tickers