Thứ Năm, 14 tháng 12, 2006

Kaze Hikaru

….Sei mỉm cười và nói:”Sư phụ có lòng tin vào đối tượng đến thế ư? Tôi thật hâm mộ”
Sư phụ Yamanami: Kamiya và Souji cũng….
Sei ngồi xuống và hướng mắt về cánh đồng cỏ trải dài trước mặt :”Không, tôi không được như thế đâu.Sư phụ OKita cứ như gió vậy không thể nào nắm bắt được.Còn tôi…chỉ như cỏ dại chỉ biết lung lay chứ không thể bay theo”
Sư phụ Yamanami nở nụ cười đôn hậu:”Ngốc thật, Kamiya”
“Đã thế thì Kamiya phải làm lá cỏ to và rộng hơn hết thảy để lung lay thật nhiều vào.Vì..gió vô hình vô sắc,chỉ khi cỏ lung lay người ta mới biết là có gió ở đó”
“Nếu không có cỏ, gió nhất định sẽ đi lạc hướng.Nên Kamiya phải cố mà lung lay để trở thành loại cỏ nói cho gió biết”
“Sự tồn tại của anh là ở đây”
Sei đã khóc,khóc vì hạnh phúc,khóc khi bỗng nhận ra một điều đơn giản mà bấy lâu cô đi tìm mà không thấy.Cô nở nụ cười thật tươi chan hòa trong nước mắt,rực sáng lên trong ánh nắng và trả lời:”Vâng”
Đó là những lời của sư phụ Yamanami mà cả đời Sei không bao giờ quên và cũng là một kỷ niệm đẹp nhất mỗi lần cô nhớ về sư phụ Yamanami…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Daisypath Happy Birthday tickers
Daisypath Anniversary tickers