Thứ Năm, 30 tháng 12, 2010

Our happy hours

Đọc những trang cuối của manga này mình đã không kìm được nước mắt. Thực sự khi bắt đầu nghĩ để viết gì cho entry này, mình đã không nghĩ được gì. Viết gì đây khi cảm xúc có nhiều mà không thể viết ra nổi, không trình bày hay thể hiện ra nổi. Mình không muốn trình bày nguyên nhân hay tại sao đọc manga này, hay cảm nhận nó như thế nào, dài dòng và chẳng cần thiết.

Những nét vẽ, những biểu cảm của nhân vật, những dòng hội thoại những cảm xúc...mình nhận ra....đây rồi tác giả của My Girl. Lúc này mình cũng không biết mangaka này là nam hay nữ (nếu theo tên thì mình đoán là một nữ mangaka- lười tìm hiểu mà chỉ đọc là nhanh). Sao những tác phẩm của mangaka này lại để lại trong mình nhiều cảm xúc, nhiều ước mơ và hy vọng đến vậy?! Có nước mắt, có nụ cười, sự suy tư, cái nhìn sâu lắng, trơi vơi, vô định, cái khát khao chưa đựng trong từng trái tim nhỏ của con người. Mênh mang quá mà lại cũng bé nhỏ đến vậy.

Mỗi lần đọc manga của bà mình lại say sưa dù từ vựng tiếng anh chẳng nhiểu, có lúc đầy từ mới mà lười tra nhưng vẫn hiểu được những gì nhân vật nói, thể hiện. Có lẽ chính bởi nhìn vào nét biểu cảm của nhân vật mà ai đọc cũng có thể thấu hiểu được dù không cần đọc lời thoại.
Our happy hours 1 tù nhân chờ ngày thực hiện án tử hình của mình, 1 người con gái xinh đẹp đã từng nổi tiếng về đánh đàn piano năm 16 tuổi với những lần tự tử không thành với ý định giết mẹ của mình. Ở họ có sự đồng cảm không, ở họ có cái gọi là tình yêu không? khi niềm sống là điều gì đó họ muốn để lại đằng sau. Nếu cứ viết những từ ngữ bình thường này để miêu tả nội dung thì thật là...như đang dẫm đạp lên cái đẹp đẽ chứa đựng trong manga vậy. Có đọc, có hiểu, có cảm nhận đi..rồi bạn sẽ thấy những thứ tưởng như nhỏ bé lắm, đơn giản lắm, bình thường lắm (như thời gian để mình đánh ra những từ mà mình gọi là Từ ngữ bình thường này)..cũng quý giá biết bao, cũng cho ta cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến ngày mai không còn.

30 phút 1 ngày  thứ 3 và 7 lần gặp mặt để nước mắt tuôn rơi và tình yêu sâu thẳm được thấu hiểu. Hãy sống, hãy tiếp tục sống dù cuộc đời chẳn dễ dàng gì, dù sẽ có lúc gục ngã, buông xuôi... Khi đọc nhưng tác phẩm hay như thế này..một lần nữa lại tiếp tực ấp ủ hy vọng, một lần nữa không nghĩ rằng: Sống để rồi là chết đi
Cảm ơn Mizu Sahara mangaka và những tác phẩm của bà và cả nhà văn Gong Ji-Young nữa, thật thiếu xót vô cùng nếu không cảm ơn nhà văn này dù mình chưa một lần đọc tác phẩm của bà (không biết ở Việt Nam đã dịch tác phẩm nào của bà chưa vì Gong Ji- Young theo những gì mình tìm thì bà là một tiểu thuyết gia nổi tiếng của Hàn Quốc và Our happy Hours là manga được tạo lên từ tác phẩm Maundy Thursday  ) ôi có cả phim rồi nữa chứ (-__-')



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Daisypath Happy Birthday tickers
Daisypath Anniversary tickers